1 Hãy khóc, hãy buồn nhưng không được phép gục ngã Thu Jul 07, 2011 3:40 pm
minhsang
Thành Viên Tích Cực
Kết quả của 12 năm cắp sách tới trường, bạn đã vào cánh của đại học... nhưng hãy ngoảnh lại - không phải ai cũng vượt qua được thử thách đó và giờ đây lời tâm sự động viên của cha khi con thi trượt đại học [...]
Cha biết con đang rất buồn, chán nản và cả tuyệt vọng nữa. Nhưng cha sẽ không bảo con không được khóc, không được buồn mà sẽ nói với con rằng: con hãy khóc để thấm thía sự vất vả của cuộc đời và hãy buồn để thấy giá trị của một lần vấp ngã.
Cha biết con đã trải qua những ngày ôn luyện vất vả, những ngày thi căng thẳng và những ngày đợi chờ kết quả dài đằng đẵng. Cha cũng biết con đã học hành chăm chỉ, đã cố gắng hết mình để có thể “vượt vũ môn” thành công. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng và con đường đến với ngày vinh quang không phải chỉ trải toàn hoa hồng phải không con?
Con có thấy vết sẹo ở đầu gối bên phải của con không? Đó là dấu tích của một lần con ngã khi chập chững tập đi. Những vết sẹo đã giúp con có thể bước đi một cách vững vàng bằng đôi chân của mình. Có ai tập đi mà lại không vấp ngã phải không con? Cha xót xa mỗi lần nhìn con vấp ngã nhưng cha cũng mỉm cười hạnh phúc khi con có thể đứng dậy và đi tiếp. Con trai! Con có nhớ cách đây vài năm một cậu học sinh cũng bằng tuổi con bây giờ đã tìm đến cái chết khi giấc mơ vào đại học không thành. Con có nhớ khuôn mặt thẫn thờ của người cha và nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ khi họ đứng lặng người trước bàn thờ đứa con trai yêu quý.
Con trai của cha, cha tin rằng con sẽ đủ can đảm và vững vàng để không bao giờ có những ý nghĩ dại dột như vậy. Cha tin rằng, đứa con trai đã có thể đứng lên bằng đôi chân của mình khi tập đi những bước đi đầu tiên cũng sẽ có thể đứng lên bằng chính đôi chân của mình khi bước những bước chân đầu tiên vào cuộc đời đầy giông tố và thử thách.
Con! Cha cũng sẽ nói lời xin lỗi con. Con đừng ngạc nhiên khi cha làm điều đó nếu con nghĩ rằng người phải nói lời xin lỗi là con mới đúng. Nhưng con ạ, cha xin lỗi vì đã có những lúc cha vô tình đặt áp lực lên con. Sự kỳ vọng của cha đôi khi trở thành áp lực cho con và sự tuyển dụng còn trọng về bằng cấp nhiều khi trở thành sức ép đè nặng lên đôi vai con. Đó là trách nhiệm của xã hội và trong đó có trách nhiệm của cha.
Theo “ký ức tuổi học trò”
Cha biết con đang rất buồn, chán nản và cả tuyệt vọng nữa. Nhưng cha sẽ không bảo con không được khóc, không được buồn mà sẽ nói với con rằng: con hãy khóc để thấm thía sự vất vả của cuộc đời và hãy buồn để thấy giá trị của một lần vấp ngã.
Cha biết con đã trải qua những ngày ôn luyện vất vả, những ngày thi căng thẳng và những ngày đợi chờ kết quả dài đằng đẵng. Cha cũng biết con đã học hành chăm chỉ, đã cố gắng hết mình để có thể “vượt vũ môn” thành công. Nhưng cuộc sống không bao giờ bằng phẳng và con đường đến với ngày vinh quang không phải chỉ trải toàn hoa hồng phải không con?
Con có thấy vết sẹo ở đầu gối bên phải của con không? Đó là dấu tích của một lần con ngã khi chập chững tập đi. Những vết sẹo đã giúp con có thể bước đi một cách vững vàng bằng đôi chân của mình. Có ai tập đi mà lại không vấp ngã phải không con? Cha xót xa mỗi lần nhìn con vấp ngã nhưng cha cũng mỉm cười hạnh phúc khi con có thể đứng dậy và đi tiếp. Con trai! Con có nhớ cách đây vài năm một cậu học sinh cũng bằng tuổi con bây giờ đã tìm đến cái chết khi giấc mơ vào đại học không thành. Con có nhớ khuôn mặt thẫn thờ của người cha và nước mắt lăn dài trên gò má người mẹ khi họ đứng lặng người trước bàn thờ đứa con trai yêu quý.
Con trai của cha, cha tin rằng con sẽ đủ can đảm và vững vàng để không bao giờ có những ý nghĩ dại dột như vậy. Cha tin rằng, đứa con trai đã có thể đứng lên bằng đôi chân của mình khi tập đi những bước đi đầu tiên cũng sẽ có thể đứng lên bằng chính đôi chân của mình khi bước những bước chân đầu tiên vào cuộc đời đầy giông tố và thử thách.
Con! Cha cũng sẽ nói lời xin lỗi con. Con đừng ngạc nhiên khi cha làm điều đó nếu con nghĩ rằng người phải nói lời xin lỗi là con mới đúng. Nhưng con ạ, cha xin lỗi vì đã có những lúc cha vô tình đặt áp lực lên con. Sự kỳ vọng của cha đôi khi trở thành áp lực cho con và sự tuyển dụng còn trọng về bằng cấp nhiều khi trở thành sức ép đè nặng lên đôi vai con. Đó là trách nhiệm của xã hội và trong đó có trách nhiệm của cha.
Theo “ký ức tuổi học trò”